Chữ
“đức” (德) là chữ Hán (thiên bàng) hợp thành từ các bộ “xích” (彳) ,
“thập” (十); “mục” (目); “nhất” (一); “tâm” (心) tổ
hợp thành. Trong cuốn “Thuyết văn giải tự” giải thích: “Đức, thăng dã.
Tùng xích thanh”, tạm dịch là: “Đức, cảnh giới nhờ việc làm tốt mà
thăng hoa”.
Hình
chữ chọn dùng “彳” làm biên bàng, “㥁” làm thanh bàng. Vì vậy, “đức” có
thể lý giải là đạo đức của con người, “tâm tính” (心性) của con người
thăng hoa lên trên. Bởi “đức” có ý nghĩa vươn lên tầng thứ cao, cũng là
chỉ tinh tấn trong tu luyện của người tu luyện.
“Xích” 彳, ý là đi thong thả. Theo “Thuyết văn giải tự”, “Xích” (彳)
giống như 3 khớp xương đùi, bắp chân, bàn chân của chân dưới của con
người liên kết lại với nhau, ý là đi từng bước nhỏ.
Nhưng
bước đi thong thả trong chữ “đức” (德) này, không phải là chạy, không
phải nhảy, không phải đang tản bộ trên đất bằng, cũng không phải đang
dậm chân tại chỗ, mà là từng bước một có in dấu chân đi lên trên, hướng
lên trên. Đối với một người bình thường
mà nói, sự ít nhiều của “đức” quyết định năng lực lớn nhỏ, mức độ của
hạnh phúc, hướng đi và tầng thứ của luân hồi.
Vậy
nên, muốn “được” thì phải có “đức”, muốn “được” thì phải “mất”, muốn
“được” thì phải “xả”, muốn “được” thì phải cho đi. Đối với người tu
luyện mà nói, sự ít nhiều của “đức” đã quyết định mức độ khó dễ trong tu
luyện của người tu luyện, tầng thứ và quả vị
có thể đạt được.
Phía
bên phải của “đức” là “thập mục nhất tâm” (十目一心). Chúng ta trước hết
nói về chữ “nhất” (一) trong này. Chúng ta hiện nay đều lý giải chữ
“nhất” là chữ số 1, cho rằng chữ nhất chính là đơn giản nhất. Trên thực
tế chữ số này là phức tạp nhất. Trong “Thuyết
văn giải tự” giải thích đối với chữ này là nhiều nhất. Vậy “nhất” (一) ở
trong đó được đàm như thế nào?
“Duy
sơ thái cực, đạo lập ô nhất, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật“,
(tạm dịch là: Thái cực, Đạo tối nguyên sơ là được sinh ta từ “nhất”, sau
đó tạo nên trời đất, sinh thành vạn vật). Vậy nên chữ “nhất” này nó là
thủy tổ của vạn vật, là thủy tổ và bản
nguyên của hết thảy mọi thứ. Từ “nhất” sinh ra âm dương, tạo ra trời
đất. Vậy nên một nét ngang này thực tế chính là tách biệt trời đất, bên
trên là trời, bên dưới là đất, còn “thập” (số 10) chính là “thế giới
mười phương, bốn mặt tám phương”.
Vậy
nên mọi người sẽ thấy chữ “đức” này rất có ý nghĩa, “thập mục” (十目) bên
trên chữ “nhất” (一) chính là ý nói khắp trời đều là những con mắt. Chữ
“tâm” (心) bên dưới chữ “nhất” đương nhiên chính là chỉ nhân tâm, vậy nên
con mắt của khắp trời đều đang nhìn vào
cái tâm của con người.
Quá
khứ có một câu nói “trên đầu ba thước có Thần linh”, “làm chuyện trái
với lương tâm ở trong phòng tối, mắt Thần lại thấy rõ như ánh điện”.
Chính là nói khắp nơi đều là con mắt của trời, con mắt khắp trời đều
đang nhìn xuống mặt đất này. Từ đây có thể thấy
người xưa cho rằng cái gì là “đức”? Chính là không kể có người đang dõi
nhìn bạn hay không, có pháp luật truy cứu bạn hay không, hành vi của
bạn nếu phù hợp với đạo trời, thì mới là “đức” thật sự.
Lão
Tử nói: “Vạn vật mạc bất tôn Đạo nhi quý Đức“, ý là muôn vật đều tôn
trọng Đạo và quý trọng Đức; muôn vật nếu không có Đạo thì không thể
sinh, không có Đức thì không thể thành được. Vạn vật trong cõi trời đất
sở dĩ có thể sinh tồn và phát triển, đều là
bắt nguồn từ sự dưỡng dục của đạo đức. Đức là một loại vật chất cao
năng lượng nhìn không thấy, sờ không được nhưng lại thật sự tồn tại. Có
thể nói chữ “Đức” quyết định hết thảy mọi thứ của con người, sâu cạn
nhiều ít của đức hạnh quyết định phúc phận và vận
mệnh của con người. Cũng chính như “có đức mặc sức mà ăn” mà cổ nhân
thường nói đến.
Đối
với người bình thường mà nói, không có “đức” thì người ta sẽ không có
phúc khí; đối với người tu luyện, không có đức thì người ta không thể tu
luyện lên trên được, bởi vì tu luyện là “lấy đức diễn hóa ra công”. Vậy
nên “tâm tính” (bao gồm cả “đức” trong
đó) là thứ cơ bản nhất, then chốt nhất khiến người tu luyện đề cao tầng
thứ, có được cao “công”.
Cát
hung họa phúc của con người có liên quan chặt chẽ với đức, có đức là
phúc, không có đức chính là họa, đây chính là “Thiên đạo vô thân, thường
dữ thiện nhân“, ý rằng trời không thiên vị, thường giúp người lành.
Trong
điển tịch cổ đại, “Thượng Thư – Sách lược Cao Đào” miêu tả 9 đức – 9
đức tính của Thánh nhân: “Khoan nhi lật, nhu nhi lập, nguyện nhi cung,
loạn nhi kính, nhiễu nhi nghị, trực nhi ôn, giản nhi liêm, cương nhi
tắc, cường nhi nghĩa”. (Tạm dịch là: khoan
dung đại lượng nhưng cũng nghiêm túc cung kính, tính tình ôn hòa nhưng
lại có chủ kiến, cẩn thận tỉ mỉ nhưng cũng trang trọng nghiêm túc, có
tài trị quốc nhưng cũng thận trọng, giỏi lắng nghe ý kiến của người khác
nhưng cũng cương nghị quyết đoán, hành vi
chính trực nhưng thái độ ôn hòa, khoáng đạt giản dị nhưng cũng chú
trọng cả những việc nhỏ, cương trực nhưng cũng vẹn toàn, kiên cường dũng
cảm nhưng cũng phù hợp đạo nghĩa).
Trong
quyển “Thượng Thư – Hồng Phạm”, nói đến ba phẩm đức khác: “Nhất viết
chính trực, nhị viết cương khắc, tam viết nhu khắc”. (Tạm dịch: một là
cương trực thẳng thắn, hai là lấy cứng rắn giành thắng lợi, ba là lấy
mềm dẻo giành thắng lợi).
Trong
quyển “Chu Lễ – Địa Quan”, lại có giảng đến 6 phẩm đức: “Tri, nhân,
thánh, nghĩa, trung, hòa” ;(tri: tri thức, hiểu biết; nhân: nhân nghĩa;
thánh: sáng suốt: nghĩa: chính nghĩa; trung: chính trực; hòa: khiêm
hòa). Khổng Tử trong “Luận Ngữ” giảng “nhân,
lễ, nghĩ, trí, tín”. Người xưa vô cùng tôn kính trời đất thần linh, có
thể tuân giữ đạo đức, vậy nên có phẩm đức tốt, phúc phận lớn.
Con
người hiện nay thường coi nhẹ đạo đức, nhìn nhận đạo đức một cách nông
cạn. Hơn nữa còn cho rằng hai chữ “đạo đức” chỉ là một loại thuyết giáo,
vốn không có nội hàm chân thật, chỉ nói ngoài cửa miệng mà thôi. Từ đó
mà không thể thật lòng thành tín, không
biết hàm nghĩa thâm sâu của đạo đức cũng như năng lượng vật chất và
tinh thần to lớn của nó. Vậy nên con người hôm nay ngày càng rời xa đạo,
thiết hụt đức, phúc phận mỏng manh, gặp nhiều chuyện không được như ý.
Thích
Tánh Không
No comments:
Post a Comment